Bạn Tìm Gì?

» »

22:05 Tối Chủ Nhật 19/07/2015

309971 View / đăng bởi: Đình ĐứcĐình Đức
Style kỷ yếu KineMaster android, xem video kỷ yếu được tạo trên KineMaster android và tự làm 1 cái kỷ niệm cho mình
Tạo Video người que KineMaster android thật dễ dàng chỉ cần cài Project có sẵn
Cập Nhật Mã Giảm Giá Shopee 31/01
TRANG 15/
Lượt xem :
CHUYỆN TÌNH KEM KIWI
Xuống Cuối Trang

Âu và bức tường với những khung tranh nhỏ nhắn.

“Đẹp quá!” Tôi vừa chạm tay vào những bức tranh vừa reo lên.

“Tất cả những thứ này đều do thằng nhóc Kiwi vẽ đó cháu, từ năm nó lên 4.” Ông An Mạnh nhìn tôi cười khà khà.

Là do anh Kiwi vẽ?

Anh ấy là người đam mê hội họa ư? Tôi còn chẳng biết điều đó. Ở trường trung học ai cũng biết anh ấy yêu thể thao và là thành viên của đội bóng rổ, à, Kiwi còn chơi đàn piano nữa, trước kia anh ấy có từng nói với tôi. Ai cũng bảo sau này Kiwi nhất định sẽ trở thành CEO, quản lý chuỗi nhà hàng, hoặc công ty truyền thông.

“Ông à, cháu đã sắp xếp đồ đạc của ông vào phòng rồi.” Tiếng Kiwi vọng ra.

“Ừ.” Ông An Mạnh chậm chạp đáp.

Tuy sức khỏe hiện tại của ông khá yếu, nhưng ông vẫn nhiệt tình vào bếp pha trà mật ong nóng cho bọn tôi. Ông bảo, pha trà và uống trà là cả một nghệ thuật. Thời trẻ tuổi ông có đến nhiều nơi trên thế giới: Hàn Quốc, Nhật Bản; mỗi nơi đều có phong cách rất khác nhau. Bên Hàn Quốc, giữa bát sứ đựng trà là một bông hoa sen trắng. Bên Nhật Bản, uống trà là cả một nghi thức với 4 đức tính và 7 nguyên tắc, mang đậm tính truyền thống.

Ngồi quây quần bên những chiếc ghế tràng kỉ đã cũ, tôi vừa chậm rãi uống trà, ăn bánh ngọt, vừa tròn xoe mắt nghe ông An Mạnh kể chuyện.

Lạ thật đấy, ông nội tôi cũng thích uống trà giống như vậy, nhưng đơn giản hơn nhiều. Ông nội cũng có lần chỉ tôi, mật ong rất tốt cho những người mắc chứng ho mãn tính.

“Những người trẻ như các cháu ham thích mấy thứ đồ Tây quá, các món ăn nhanh tuy ngon miệng thật đấy, nhưng về lâu về dài không tốt cho sức khỏe chút nào. Tốt nhất nên ăn nhiều rau xanh, đậu hũ, các món luộc, nấu.”

“Cháu cũng thích mấy món đó lắm.” Tôi hứng khởi.

Bên cạnh tôi, Kiwi cũng bật cười, tiếng cười giòn tan.

“Kiwi cả Kem này?”

“Dạ.” Cả tôi và anh ấy cùng đồng thanh.

“Ta ra hồ câu cá đi.”

Ha! Câu cá! Thú vị đây! Tôi tự nhủ.

Chỉ một lát sau, chúng tôi đã sẵn sàng đồ nghề, ngồi trên chiếc cầu gỗ từ nhà thông ra hồ, thả cần câu. Hai chân tôi cứ ngúng nguẩy một cách thích thú.

Từ lúc đến đây tới giờ, tôi luôn giữ khoảng cách với Kiwi, nhưng lúc này thì…không thể. Vì cây cầu này khá bé nên chỉ cần với tay sang là tôi có thể chạm tay tới anh ấy.

Ông An Mạnh và bà bác sĩ ngồi trên ghế đá, nhẩn nha ngắm nhìn thiên nhiên yên bình và…xem chúng tôi câu cá.

“Cố lên nha hai đứa! Ai câu được nhiều hơn sẽ có thưởng.” Ông An Mạnh nói với cái giọng khàn đặc.

“Okay ông!”

Rồi thì cả tôi và anh ấy lại rơi vào im lặng. Tôi chỉ muốn cất tiếng hỏi anh ấy xem Jenny rốt cuộc quan trọng với anh đến như thế nào, và rằng…tôi là ai trong trái tim của Kiwi. Một ý tưởng thật ngu ngốc có đúng không?

“Tóc mới trông lạ quá.” Cuối cùng thì Kiwi cũng lên tiếng, trong khi đôi mắt xanh hơn cả bầu trời của anh ấy vẫn cứ dõi sang bên kia hồ.

“À ừm, lâu lâu cũng nên thay đổi…” Tôi siết chặt lấy chiếc cần câu.

“Đẹp lắm, nhưng anh vẫn thích như ngày trước hơn.” Giọng anh ấy trùng xuống.

“…”

Có thật thế không? Anh có thật sự thích không? Hay chỉ vì khi ấy trông em rất giống cô gái của lòng anh?

“Dạo này em bận lắm đúng không?”

“Ừm, anh biết đấy, thu âm, quay MV, luyện thanh…khá nhiều việc.”

“Vì thế nên không nghe điện thoại?”

Tôi không nói gì, lặng lẽ quay đi.

“Ừm…Ice – cream?”

“…”

“Này Ice – cream! Cá cắn câu kìa!”

“Ha?”

Tôi vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ thì ngay lập tức Kiwi nhướn người sang giật chiếc cần lên mặt nước thật nhanh giúp tôi, mau chóng gỡ móc câu ra và thả con cá vào xô.

“Là cá chép, mà nó nhỏ quá.”

“Ừ, nhỏ thật.” Tôi dán chặt mắt vào con cá nhỏ nhắn cũng những chiếc vảy bạc lấp lánh.

Trông nó đáng yêu quá! Cũng đáng thương nữa.

Tôi có cảm tưởng như chú cá nhỏ xinh này đang khóc huhu vì sợ hãi, cứ xem cái cách nó bơi nhắng nhít cả lên trong xô là biết. Nếu cá chép biết nói, hẳn nó sẽ thút thít: “Thả em ra đi chị Kem! Em muốn bơi lượn quanh hồ với bạn bè và mẹ, họ đang chờ em ở dưới kia…huhu.”

“Anh Kiwi, chúng ta sẽ làm gì với nó?”

“Tùy em.” Kiwi nhún vai.

“Thực ra em không thích ăn cá lắm.” Đùa chứ, quãng thời gian mẹ bắt tôi ăn cá bổ mắt đã đủ ghê rợn lắm rồi. “Hay là…thả nó đi được không?”

“Ý kiến hay đấy!”

Rồi Kiwi vui vẻ xách chiếc xô ra mép cầu, nghiêng nhẹ đủ để chú cá nhỏ có thể rơi xuống hồ một cách êm ru, an toàn. Hẳn nó sẽ vui lắm!

“Bơi đi nào cá! Bơi thật xa vào nhé! Ta sẽ không bắt mi thêm lần nữa đâu.”

Nhìn thấy bộ dạng hí hửng của tôi lúc đó, Kiwi không khỏi bật cười.

“Anh cười gì thế?”

“Ice – cream này, chúng ta đừng câu cá nữa.”

“Ừ. Tội nghiệp bọn nó.”

“Ice – cream này…”

“Ha?”

“Anh muốn nói với em một chuyện.”

“Gì ạ?”

“Chuyện lần trước, anh xin lỗi vì đã to tiếng với em.”

“À…em cũng quên rồi.”

“Nghe này Ice – cream, thực ra…”

Tôi ngây ngô ngước lên nhìn Kiwi.

“Anh…”

Ding ding ding…

Tu tu xình xịch…

Kiwi chưa kịp nói lời nào thì từ phía bên kia hồ, tiếng còi tàu ngân vang, vài giây sau đoàn tàu lửa chạy vụt qua làm huyên náo cả một khoảng trời. Bất giác, cả hai cùng nhìn về phía ấy, nơi có ngọn khói trắng bay dọc thân tàu rồi lại tan biến theo cơn gió mùa đông.

“Kem? Kiwi? Đã câu được con nào chưa?” Tiếng ông An Mạnh.

“Chưa ông ạ! Bọn cháu không câu nữa đâu.”

“Sao thế?”

“Tại vì tụi cháu không thích nữa. Ăn cá chán chết đi được.”

Trước con mắt ngạc nhiên của ông An Mạnh, tôi và Kiwi đem hết mấy thứ cần câu, mồi, xô đựng cá cất vào kho.

Đến tối, bốn người chúng tôi quây quần bên đống lửa ngoài bãi cỏ, hàn huyên đủ mọi thứ chuyện trên đời. Buổi tối ở đây thật lạnh, nhưng ngồi hơ tay bên đống lửa thế này mới thích làm sao.

Ông An Mạnh kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện có ý nghĩa mà ông đã đọc được trong những cuốn sách hay. Trong số đó tôi thích nhất mẩu chuyện cây bút chì. Ông nói, khi gia nhập làng giải trí, trở nên nổi tiếng, cũng là lúc cuộc sống của tôi sẽ gặp phải những trở ngại lớn. Tôi sẽ bận rộn hơn gấp mấy lần trước đây, và cũng sẽ dễ bị soi xét bởi giới truyền thông, mỗi hành động, cử chỉ của tôi đều dễ dàng bị chỉ trích.

Nhưng không sao hết, bởi đó là mơ ước của tôi mà.

Ông ví von tôi giống một cây bút chì màu được tạo nên từ những khúc gỗ đơn điệu. Qua bàn tay của người thợ tài hoa, bút chì bắt đầu có hình dáng rõ ràng hơn, thon nhỏ hơn, sẵn sàng giúp ích cho mọi người. Công việc của bút chì là viết, vẽ, tô màu, còn công việc của tôi là sống sao cho thật tốt.

Sau mỗi lần dùng, bút chì đều bị gọt, khiến nó đau đớn, ngày một ngắn ngủn đi. Việc ấy cũng giống mỗi lần tôi gặp khó khăn hay vấp ngã vậy. Sẽ có lúc tôi mệt mỏi, nản chí. Nhưng ông dặn, tôi tuyệt đối không bao giờ được phép bỏ cuộc.

“Hãy sống với niềm đam mê và tình yêu thương. Đó là công việc của một người nghệ sĩ. Dù cho sau này cháu không còn là một người nghệ sĩ nữa, nhưng hãy luôn nhớ lấy điều đó.” Ông nhìn tôi trìu mến, như thể ông đã đặt ở tôi một niềm tin lớn lao lắm.

Câu nói ấy của ông tôi mãi mãi khắc ghi.

Trời dần về khuya, chúng tôi thôi trò chuyện mà vào nhà đi ngủ, sáng mai trở về chuẩn bị cho buổi họp báo.

“Anh Kiwi, vào nhà thôi?”

“Em vào trước đi.”

“Ừm, vậy em đi ngủ trước đây.”

Tôi lặng lẽ bỏ vào phòng, cuộn mình trong chiếc chăn bé tí xíu. Trằn trọc mãi mà không ngủ được, tôi bèn rón rén mở cửa phòng ra ngoài.

Kiwi vẫn ngồi đó bên đống lửa, dưới bầu trời sao lấp lánh.

Nép mình bên cửa sổ, tôi ngắm nhìn anh từ phía sau, hoàn toàn trong yên lặng…

Có thể anh đang suy nghĩ về kế hoạch tương lai chăng? Cũng phải, năm nay anh ấy học 12 rồi, sắp tới hẳn anh sẽ bận bịu lắm đây. Chắc chắn anh sẽ không ở lại đây đâu, để xem nào, anh ấy sẽ chọn đại học nào nhỉ? Cambridge? Harvard? Oxford? Hay Đại học California?

Ừm…

Cũng có thể Kiwi đang dõi về đất nước Thụy Điển xa xôi, nơi Jenny đặt chân đến.

Có thể anh đang nhớ về cô ấy…

Hay bất cứ thứ gì!

Chẳng quan tâm nữa! Chẳng muốn quan tâm nữa!

Tôi dựa vào cánh cửa sổ, chầm chậm ngủ thiếp đi.

Thật kì lạ, sáng hôm sau mở mắt tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường ấm áp chứ không phải gà gật ngoài phòng khách.

“Ui!”

Không lẽ Kiwi đã phát hiện ra tối qua mình nhìn trộm anh ấy, rồi ngủ gật lúc nào không biết!

Ôi…thật mất mặt quá đi!

Suốt dọc đường trở về, tôi chẳng dám ho he lấy một câu nào.

Sau khi đưa ông An Mạnh vào viện, Kiwi lái xe đưa tôi đến dự buổi họp báo ra mắt album.

“Cố lên cháu!” Ông An Mạnh nắm lấy tay tôi động viên.

“Vâng! Cháu sẽ cố gắng!”

Nói vậy thôi chứ tôi đang run rẩy như cầy sấy đây này.

Đến nơi, anh trợ lý và chị Kì Diệu ngay lập tức làm tóc và trang điểm cho tôi. Riêng anh trợ lý thì luôn miệng nhắc nhở dặn dò tôi phải như thế này, như thế kia.

“Em biết rồi mà!” Tôi nhăn nhó.

“Xong chưa?”

“Rồi.” Tôi đáp lại Kiwi.

“Họp báo trên tầng ba đúng không nhỉ?” Kiwi vén tay áo nhìn đồng hồ.

“Ừ.”

“Đi thôi, chú An Thông đang chờ đấy.”

“Okay.” Tôi gật đầu. “À này anh Kiw
i?”

“Hả?”

“Giờ mới nhớ ra, hôm qua anh định nói gì thì phải?”

“Em muốn nghe?”

“Ừ!”

Lúc này chúng tôi đã đặt chân lên tầng ba, gần đến nơi tổ chức buổi họp báo rồi.

Kiwi dừng lại, đặt hai tay lên vai tôi dịu dàng.

“Nghe này Ice – cream, thực ra anh…”

“A!”

Lại một lần nữa, Kiwi bị ngắt lời. Lần trước là chuyến tàu lửa tu tu xình xịch, còn lần này là một gã béo nào đó với cái ống kính máy ảnh to bự trước ngực.

À, mà không.

Không phải một gã, mà là rất nhiều!

Bọn họ đều là…giới truyền thông, nhà báo, phóng viên!

Trong giây lát, ánh đèn flash thi nhau nháy liên hồi làm tôi chói mắt.

Ngay lập tức, tôi bị vây kín!

Trước mắt tôi lúc này có hàng đống chiếc máy ảnh, camera, mic với biểu tượng của đủ mọi tờ báo, tạp chí online, kênh truyền hình, v v…Tất cả bọn họ đang khiến tôi bị choáng ngợp khủng khiếp!

“Xin hỏi..!”

“Làm ơn cho hỏi…!”

“Tránh ra nào!”

“Theo như nguồn tin không chính thức…Ayza!”

“Nhân vật chính trong album Về bên em đã chính thức lộ diện!”

“Là cô bé 17 tuổi Hạ Kem – ngôi sao mạng Internet thời gian gần đây!”

“Là cô ấy!”

“Ô kìa chuyện gì thế này?” Tiếng anh trợ lý, chị Kì Diệu và chú An Thông hét toáng lên từ phía sau.

“Mọi người ơi cháu ở đây!” Tôi vẫy vùng chìa tay ra.

“Các vị phóng viên làm ơn bình tĩnh! Buổi họp báo vẫn chưa bắt đầu mà!” Chú An Thông lạch bạch chạy tới, khổ sở len vào đám đông và tìm cách lôi tôi ra.

Vất vả lắm tôi mới có thể thoát ra khỏi đám đông các kí giả, theo chân anh trợ lý vào phòng tổ chức sự kiện.

“Ui, sao tóc rối bời thế này?”

“Á, nơ kẹp tóc rơi đâu rồi?”

“Ý, váy vóc xộc xệch quá!”

Anh trợ lý cứ nhắng nhít cả lên, hết chỉnh chang cái này đến cái kia, thao thao bất tuyệt bằng cái giọng giống hệt phụ nữ của anh ấy.

“Kem đã nhớ kĩ những lời anh dặn chưa?”

“Rồi ạ.”

“Nhắc lại coi nào?”

“Luôn tươi tắn rạng ngời như đóa hoa mặt trời, mỉm cười đúng lúc đúng chỗ, khéo léo trả lời các câu hỏi của phóng viên, tuyệt đối không được dài dòng luyên thuyên, từ chối những câu hỏi nhạy cảm nhưng lại không hề tỏ ra vô cảm.”

Mà theo anh Huy, những câu hỏi nhạy cảm thường như thế này:

– Đã có bạn trai chưa?

– Nụ hôn đầu tiên thế nào?

– Suy nghĩ gì về đồng tính?

– Có ý định chụp ảnh bikini không? Nếu có thì khoảng bao nhiêu tuổi?

– Cặp kè cùng đại gia?

Hic.

Chuẩn bị xong xuôi, tất cả mọi người thuộc ekip thực hiện album, ban quản trị đã có mặt đầy đủ trong khán phòng. Thật là một vinh dự lớn của tôi khi được sánh vai cùng họ.

Lúc này cánh nhà báo có thể thoải mái tác nghiệp, họ chụp ảnh liên tục không ngừng nghỉ, ghi chép gì đó vào sổ sách, laptop, và camera, máy ghi âm thì luôn được giơ ra sẵn sàng.

Trong căn phòng to oành với hệ thống đèn sáng rực và đầy ắp hoa tươi này, hàng loạt tấm poster khổ nhỏ được dán khắp nơi, một tấm to nhất được đặt ở chính giữa ngay sau lưng tất cả chúng tôi.

Đó là bìa chính thức của album. Không có gì cầu kì lắm, hình ảnh trung tâm là chiếc thuyền độc mộc đang trôi lững lờ ven hồ, bên trong chiếc thuyền là chiếc guitar được rắc cánh hoa hồng bên trên.

Buổi họp báo bắt đầu bằng lời phát biểu của bác giám đốc Fresh Music. Lẽ ra nhạc sĩ An Mạnh sẽ có mặt lần này, nhưng vì lý do sức khỏe nên ông khó có thể tham gia được, nên phía Fresh Music đã phát một clip ngắn gửi gắm những thông điệp của ông đến với báo giới và những người có mặt tại đó.

Tôi không rõ họ đã chuẩn bị nó từ khi nào, nhưng nhìn sắc mặt xanh xao của ông là tôi có thể đoán được nó được thực hiện cách đây không lâu.

“Xin chào quý vị, tôi là nhạc sĩ An Mạnh.”

Khi người trong clip bắt đầu cất tiếng, cả khán phòng chìm trong yên lặng. Tất cả mọi người đều chăm chú dõi về phía màn hình lớn.

“Xin hãy thứ lỗi cho tôi vì quãng thời gian vừa qua. Tôi đã chạy trốn tất cả, đã giấu giếm bệnh tật của mình. Suốt khoảng thời gian ấy, tôi đã suy ngẫm và chiêm nghiệm ra nhiều điều. Và album Về bên emcũng đã ra đời từ đó. Xin các bạn đừng ngạc nhiên với sự lựa chọn của tôi. Bởi giọng ca tôi lựa chọn lần này không phải một cô gái có kĩ thuật cao siêu. Cô bé ấy chưa từng được đào tạo qua trường lớp thanh nhạc nào, nhưng trong sâu thẳm cô ấy là tình yêu âm nhạc luôn bừng cháy. Tôi thích chất giọng mát lạnh của cô bé ấy – giọng hát khiến cho người nghe thêm yêu đời và hạnh phúc. Tôi thích cách cô ấy cảm nhận và hát bằng cả trái tim mình. Cô gái 17 tuổi này sẽ còn tỏa sáng, tôi tin là như vậy, theo cách riêng của cô ấy. Âm nhạc không phải thứ gì cao siêu, nó đơn giản chỉ là tiếng hát được cất lên từ tâm hồn, gần gũi và mộc mạc. Đó chính là chủ đề xuyên suốt album lần này – và cũng có thể là album cuối cùng của tôi. Lời cuối, tôi chúc các bạn luôn vui vẻ, hạnh phúc.”

Clip ngắn ngủi kết thúc, tất cả mọi người vẫn lặng im. Rồi một tràng pháo tay nổi lên, lan khắp khán phòng.

Tất cả bọn họ đều không ngờ được rằng, những gì họ vừa xem chính là những thông điệp cuối cùng của vị nhạc sĩ…

Phần quan trọng nhất, và cũng khó khăn nhất với tôi đó là…phỏng vấn.

Hừm hừm, bình tĩnh nào.

“Chào Hạ Kem, dạo gần đây tất cả mọi người đều biết đến bạn qua một clip nổi tiếng trên mạng. Hẳn đó là bàn đạp đưa bạn đến với công ty truyền thông Fresh Music?”

“Vâng đúng là như vậy.”

“Hạ Kem và đại diện Fresh Music có ý kiến gì về việc ca khúc chính bị rò rỉ, người hát lại là một người khác?”

“Như bác giám đốc đã nói, đây là sự việc xảy ra ngoài ý muốn.”

“Bạn sẽ nghĩ sao nếu mọi người đều yêu thích phiên bản của Mai Linh hơn phiên bản của bạn?”

“Mỗi người có một gu thưởng thức âm nhạc khác nhau. Em tin sẽ có nhiều người yêu thích phiên bản gốc của em.”

“Bạn có tự tin vào bản thân mình?”

“Em có.”

“Theo tôi được biết, bạn chỉ mới 17 tuổi và vẫn đang học cấp 3, làm thế nào bạn có thể cân bằng cuộc sống của mình mà không thấy mệt mỏi?”

“Đi học giúp em hoàn thiện về tri thức và nhân cách. Còn âm nhạc là đam mê số 1 của em. Làm sao em có thể thấy mệt mỏi được khi cả hai việc này đều rất thú vị?”

“Ngắn gọn ba từ về phong cách âm nhạc của bạn?”

“Đơn giản – nhẹ nhàng – tươi tắn.”

“Bạn tự sáng tác các bài hát?”

“Dạ có.”

“Bạn nghĩ sao về việc làm một album cá nhân với toàn những sáng tác của mình?”

“Rất có thể nếu khả năng cho phép.”

“Cuộc sống của bạn sau khi gia nhập làng giải trí có nhiều thay đổi chứ?”

“Hiện tại nó đang thay đổi đến chóng mặt, nhưng em nghĩ sẽ không khó để thích nghi. Tất cả bạn bè, gia đình và người quen đều ủng hộ em hết mình.”

“Bạn có lo lắng về việc tham gia các hoạt động showbiz sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của bạn?”

“Trợ lý của em là một người rất giỏi sắp xếp công việc. Anh ấy sẽ giúp em cân bằng thời gian biểu.”

“Bạn thường làm gì mỗi khi rảnh rỗi?”

“Nghe nhạc, đọc sách, xem TV, chơi với mèo…”

“…”

Và còn nhiều, nhiều các câu hỏi khác nữa được đặt ra khiến tôi chóng hết cả mặt. Thật may mắn vì không có câu hỏi nào rơi vào danh sách “nhạy cảm” mà anh trợ lý đã đặt ra. Phù!~

Buổi họp báo mau chóng kết thúc. Sau đó như thế nào, hẳn bạn biết đấy. Hình ảnh của tôi tràn ngập tất cả mọi tờ báo, từ tạp chí đến các trang online. Bọn họ còn giật nhiều cái tít khá là shock như:

“Mạng Internet – phép màu biến vịt con thành thiên nga.”

“Hạ Kem – Taylor Swift của Việt Nam!”

“Giọng ca Mũ Len Nhỏ đình đám đã chính thức bước ra ngoài đời thực!”

“…”

Bên cạnh đó, bên Fresh Music đã nhận được khá nhiều phản hồi của khán giả về album mới. Ngay ngày hôm ấy đã xuất hiện khá nhiều bài báo phân tích hai phiên bản của tôi và Mai Linh. Có thể nói vụ việc ấy đã ảnh hưởng không nhỏ chút nào đến tôi. Nhưng thật đáng vui mừng, các chuyên gia âm nhạc đều đánh giá rất cao phiên bản gốc, đúng như tiêu chí của nhạc sĩ An Mạnh.

Trên các forum online, các cuộc tranh luận diễn ra vô cùng sôi nổi. Hầu hết đều chia thành hai phe, một bên nhiệt tình ủng hộ tôi, bên kia hết mình ủng hộ Mai Linh. Cũng nhờ đó mà album Về bên emtrở nên hot hơn bao giờ hết.

Trên các trang nhạc số, lượt nghe và số lần download tăng nhanh đến chóng mặt.

Tất cả các bạn yêu thích tôi đã lập một fanclub, và số lượng thành viên tăng nhanh theo từng phút một. Các bạn ấy đã đặt tên cho fanclub một cái tên cực kì thú vị mà cũng rất quen thuộc: Mũ Len Nhỏ – bài hát đưa tôi đến thành công ngày hôm nay. Và đây là lời nhắn của các bạn ấy dành cho tôi:

“I LOVE YOU KEM!”

“I GO CRAZY BECAUSE OF YOU KEM! ”

“Chúng tớ yêu bạn nhiều lắm!”

“Đối với bọn tớ, cậu là số 1!”

“Chờ mong các bài hát mới của Kem!”

“Go, Kem!”

“Mình không thể ngừng nghe bạn hát! Ipod của mình sắp chập đến nơi rồi này!”

“Cho tôi hôn bạn cái nào!!!”

“Chị Kem à, em học cùng trường với chị này, em thích chị quáaaa!!!”

“…”

Chỉ một thời gian ngắn sau, Về bên em đã chính thức len lỏi vào các bảng xếp hạng lớn nhỏ, đạt no.1 chỉ sau hai ngày phát hành.

Khỏi phải nói, mọi người trong Fresh Music mừng rỡ đến cỡ nào.

Tôi cũng nhận được vô số lời chúc mừng từ bạn bè cũ, người thân ở xa. Họ bất ngờ vô cùng, gần như chẳng thể ngờ được con bé Kem ngờ nghệch đã thay đổi nhiều đến thế này.

Tất cả mọi nơi tôi đi đến đều ngập tràn trong hoa và gấu bông. Trường học của tôi, khu nhà của tôi gần như nổ tung bởi các phóng viên đến từ các tạp chí.

Giờ ra chơi, họ còn tranh thủ phỏng vấn các bạn trong lớp tôi. Thằng Long Hôi Nách là đứa hí hửng nhất. Đây là dịp nó có thể khoe kiểu đầu vuốt ngược của mình một cách tự hào. Gigi ngày trước cực kì dị ứng với tôi, nhưng giờ Gigi đã có thể tươi cười đứng trước ống kính phóng viên trả lời những câu hỏi thú vị của các kí giả.

Đây cũng là một dịp quảng bá hình ảnh nhà trường, vì thế thầy hiệu trưởng vui lắm, thầy cứ vuốt vuốt bộ râu của mình, đi qua đi lại.

Cuộc sống mới của tôi và tất cả những người xung quanh tưởng chừng như ngọt ngào hơn bao giờ hết.

Nhưng mọi thứ không êm ả như vậy, ít nhất l
à trong khoảng thời gian sắp tới – dài tựa hàng thế kỉ của tôi.

Buổi diễn debut sau khi phát hành album diễn ra ở sân khấu âm nhạc khá lớn, quy tụ nhiều nhân vật nổi tiếng của ngành giải trí, đặc biệt nó còn được chiếu trực tiếp trên TV.

Chỉ còn vài phút ít ỏi nữa tôi sẽ bước ra ngoài kia, ngập trong ánh đèn sân khấu cùng tiếng reo hò của khán giả.

Đúng lúc ấy, tôi đã nghe lén được cuộc nói chuyện của anh trợ lý và chị Kì Diệu…

“Đang nguy kịch lắm rồi, chắc khó qua khỏi…làm thế nào bây giờ?”

“Ông ấy muốn gặp con bé lắm…nhưng tình thế này thì…buổi diễn đầu tiên của nó…”

Dù chỉ mập mờ nghe được, không rõ ràng, nhưng không hiểu sao tôi có một linh cảm tồi tệ vô cùng.

“Hai anh chị…?” Tôi bàng hoàng chạy tới.

“Ôi, Kem!” Chị Kì Diệu vội vàng che miệng lại.

“Nói cho em biết! Có phải ông An Mạnh…”

Hai người bọn họ im lặng.

Im lặng đến đáng sợ.

“Có phải rất nguy kịch rồi không…Nói em nghe đi nào!”

“Kem, sắp đến em rồi!”

“Trả lời em đi!”

“Ừ..ừm…”

Trong đầu tôi lúc này chẳng còn chút suy nghĩ nào về cái sân khấu lộng lẫy ngoài kia nữa, cả tiếng reo hò của khán giả cũng vụt tắt từ lúc nào. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến đó là cái dáng vẻ xanh xao gầy gò, cả nụ cười trìu mến của vị nhạc sĩ kia.

Không kịp nữa rồi. Không thể ở lại, và cũng không đủ bình tĩnh để ở lại.

Bỏ lại tất cả sau lưng.

Bỏ lại tất cả.

Tôi chạy.

“Dừng lại Kem!”

“Em có biết mình đang làm cái gì không hả?”

Mặc kệ tiếng gọi tuyệt vọng của hai anh chị ấy, tôi chạy thật nhanh khỏi nhà hát, bắt taxi đến bệnh viện.

Tất nhiên tôi biết trước hậu quả của hành động này. Mọi người ai cũng biết hôm nay tôi sẽ hát live lần đầu tiên trước hàng nghìn khán giả. Poster quảng cáo có mặt tôi, fanclub cũng đến rất đông đảo để cổ vũ, ông bà nội, người thân, bạn bè đang chầu chực trước TV để xem tôi hát.

Thứ lỗi cho Kem nhé.

Tôi mới 17 tuổi, sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội đứng trên sân khấu.

Nhưng nếu không đến gặp ông ấy lần này, vĩnh viễn tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.

Chiếc taxi màu vàng phóng như bay trên đường phố, chỉ một lát sau đã dừng lại trước cổng bệnh viện. Vừa leo lên phòng bệnh tôi vừa thở hồng hộc không ra hơi.

Phía ngoài hành lang có không biết bao nhiêu người, hầu hết là người thân của nhạc sĩ An Mạnh. Trong đám đông ấy, tôi nhận ra Kiwi. Anh đang cố gắng an ủi người cô đang khóc nấc lên từng tiếng.

Ừm, và cả Skyler nữa. Tôi bắt đầu thấy mọi thứ lúc này thật u ám…

“Kem? Cháu…” Tiếng chú An Thông.

“Cháu xin lỗi, cháu chỉ muốn đến gặp ông…”

Đôi mắt chú ấy đỏ hoe, hẳn chú ấy đang cố gắng kìm nén cảm xúc.

“Gia đình chú không còn nhiều thời gian nữa…” Giọng chú An Thông lệch hẳn đi.

“Cháu…ông An Mạnh sao rồi hả chú?”

“Tim đập yếu, mạch kém…ông yếu lắm rồi.” Chú ấy ngoảnh mặt đi đầy chua xót. “Luật sư đã công bố di chúc, ông cũng đã nhắn nhủ dặn dò từng người một, chỉ còn mỗi bố mẹ thằng nhóc Kiwi vẫn chưa về kịp. Cháu mau vào trong đi, có gì muốn nói hãy cứ nói với ông.”

Tôi run rẩy đẩy cánh cửa bước vào. Một vài bác sĩ và y tá đang túc trực sẵn bên giường bệnh. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ từng thấy ông gầy như vậy, gầy đến héo mòn, gầy đến đau lòng…Lần gặp gỡ này tôi chẳng còn nghe thấy tiếng gọi Hạ Kem trìu mến nữa, ông nói như thì thầm vậy, giọng thều thào yếu ớt, phải cố gắng lắm tôi mới nghe trọn tiếng của ông.

Tôi kể cho ông nghe, rằng tôi có nhiều fan hâm mộ và họ yêu quý tôi nhiều tới chừng nào. Họ rất thích các sáng tác của ông và có thể nghe đi nghe lại chúng cả ngày mà không biết chán.

Rồi tôi nói ông hãy yên tâm, sáng mai khi thức dậy, tôi, ông, và anh Kiwi sẽ lại đến ngôi nhà gỗ bên hồ. Chúng tôi sẽ lại câu cá, cùng đi dạo và ngồi dài chuyện trò bên đống lửa ấm áp. Nếu có thể, tôi và anh Kiwi sẽ chèo thuyền, chở ông du ngoạn khắp nơi.

Nhất định là như vậy. Tôi sẽ đưa ông đến thăm trang trại bò sữa của ông nội nữa. Chắc ông sẽ thích thú lắm. Bà nội sẽ pha trà và mời ông món bánh nướng tuyệt ngon. Chúng tôi sẽ có quãng thời gian thật vui vẻ.

À, tôi cũng có thể dẫn ông đi ăn quẩy nóng, ăn nem chua rán, đi lòng vòng quanh những hiệu sách cũ kĩ.

Mà tôi cũng hâm thật, chắc gì ông đã thích ăn mấy thứ đó.

Nhưng có sao đâu, biết đâu ông lại thích.

Như chợt nhớ ra điều gì, ông hỏi tôi tại sao lúc này không đứng trên sân khấu mà lại tới đây. Ông thực sự rất muốn thấy tôi tỏa sáng.

Phải rồi, tại sao không nhỉ? Ai nói hôm nay tôi sẽ không biểu diễn nào? Chỉ khác ở chỗ buổi biểu diễn này sẽ diễn ra ở một sân khấu mini – là phòng bệnh này, và với một vài khán giả ít ỏi.

Như lần đầu tiên đến đây, tôi lại nhờ chú An Thông lấy cho mình cây đàn guitar màu hổ phách. Tôi chơi đàn. Và hát. Bẳng cả tâm hồn và trái tim.

Tất cả mọi người quây quần lại quanh giường bệnh. Cậu bé Antony khi nãy òa khóc nức nở nay đã ngừng khóc, chăm chú nghe tôi hát.

Bài hát cuối cùng…dành cho ông.

Bài hát nói về những ngày Chủ Nhật tươi đẹp, khi ta có thể gác hết công việc bận rộn sang một bên, trở về bên thiên nhiên, cùng nhau vui cười và quên đi hết mọi đau khổ, buồn phiền.

Tôi những tưởng mình sẽ hát thật trôi chảy và vui vẻ, nhưng không hiểu sao nước mắt từ đâu đến cứ lăn dài trên má, nó khiến giọng tôi nghẹn lại. Trái tim tôi như đang bị ai bóp chặt.

Không lâu sau đó, tôi ngừng hát, ngừng chơi đàn.

Bởi vì…ông An Mạnh đã không còn nghe tôi hát được nữa.

Ông cũng không bao giờ còn có thể gọi tên tôi – Hạ Kem thêm lần nữa.

Ông nhắm mắt, chìm sâu vào giấc ngủ miên man, một giấc ngủ đẹp đẽ, thanh thản…

Đám tang ông An Mạnh được đưa trong một ngày mưa gió.

Cả nước cùng hàng triệu trái tim yêu âm nhạc hướng về ông. Quanh khu nhà Hoàng Gia và quanh bệnh viện, người ta đem hoa, ảnh và không biết bao thứ đồ lưu niệm đặt ở đó.

Họ khóc, họ ôm lấy nhau trong xót xa.

Cuối cùng ông cũng đã về bên người vợ yêu dấu.

Yên nghỉ nhé, người ông đáng kính của cháu…

Những ngày sau đó, tôi xuất hiện trên báo xin lỗi tất cả khán giả, các fan hâm mộ về buổi biểu diễn tối hôm ấy. Thật may mắn là tất cả đều đồng




Lên Đầu Trang
15/17
15
Đến trang:(1-17)

Quay lại trang truyện
ĐÁNH GIÁ
( bạn vừa đánh giá bài viết này)
like like   like dislike

sao

like   like   like   dislike

sao

Like để làm trắc nghiệm chuẩn hơn ^^
Bình luận
Bài đăng gần đây
♥ Ngẫu nhiên: sắp tới có ai trong số bạn bè của bạn làm sinh nhật không? bạn chưa nghĩ ra nên chọn quà gì? đây là một gợi ý cho bạn Quà tặng sinh nhật ý nghiã
Truyện
Top truy cập facetên vợ/chồng tương lai
bạn là ai trong naruto
bói gạch trong tình yêu
kiếp trước , sau và tương lai
Bạn trị giá bao nhiêu Tiền?
Top quan tâm mùa hè
trắc nghiệm chọn nghành nghề và khám phá sở trường bản thân
trắc nghiệm tính cách của trường đại học harvard
Liên kếtProjects KineMaster
Đọc Truyện Online Hay Nhất
các liên kết khi kiểm tra nếu hỏng, đặt meta chuyển trang, không có nội dung, hết hạn, đặt link ở foot và để quảng cáo che mất liên kết, spam tags nhiều, không cập nhật https, load lâu... sẽ bị xóa. Vui lòng liên hệ với mình khi bạn đã đặt và chỉnh lại liên kết
thống kê trang

131 hôm nay

162 tuần

2511 tháng

309971 tổng

online
Backlink sữa trang Copy code xtscript và html trang này
Đóng
chuyển sang https://

XtGem Forum catalog