Polly po-cket
Bạn Tìm Gì?

» »

22:05 Tối Chủ Nhật 19/07/2015

262062 View / đăng bởi: Đình ĐứcĐình Đức
bố mẹ làm kỷ xảo video cho bé
Làm video dễ thương cho bé yêu nhà bạn
Cập Nhật Mã Giảm Giá Shopee 01/05
TRANG 4/
Lượt xem :
VẼ EM BẰNG MÀU NỖI NHỚ
Xuống Cuối Trang

lôi đầu tôi đi cho bằng được.

Cứ xô đẩy một hồi thì cũng đến lớp của con cô chủ nhiệm.

- Ê nhóc, ra đây anh bảo. – Thằng tuấn gọi một thằng trong lớp ra cứ như anh hai của nó.

- Đứa nào là con cô Hiền, chỉ anh mày cái. – Nó nói dọng bố láo.

- Dạ, con nhỏ đó tên Linh. Là hot girl của lớp…à không…là hot girl của trường mới đúng. Nhưng nó xuống sân trường rồi anh à. Trước khi anh đến cũng cả chục thằng ngu ngu tơi đây tâm tia rồi.

- Này thì ngu này. – Thằng nhỏ chạy vào lớp sau khi bị thằng Tuấn sút vào mông.

- Ê kìa, nó về rồi kìa anh. – Thằng nhỏ chỉ với ra ngoài.

Hai thằng tôi nhìn về hướng tay nó chỉ. Từ xa một cô bé buột tóc đuôi gà có gắn một chiếc nơ nhỏ màu hồng. Xinh xắn trẻ trung với chiếc váy đồng phục của trường và đôi giày búp bê. Má hồng hào và môi đỏ tự nhiên, lại có một nốt rùi son nhỏ trên gò má phải. Đôi mắt long lanh và miệng tươi cười với những đứa con gái khác. Hai thằng tôi thì mồm chữ O, chữ U đứng như trời tròng nhìn em không chớp mắt. Quả không hổ danh như lời đồn đại của trường. Lòng tôi tự nhiên cảm thấy xao xuyến với nét đẹp ấy kì là. Một nét đẹp rất trong sáng và hôn nhiên chả khác gì con gái quê tôi. Phải chăng quan niệm chỉ yêu con gái quê tôi là sai rồi.

- Giới thiệu với em, anh là Tuấn lớp 11, con nhà giàu, đẹp trai, học giỏi, viết chữ bự. – Thằng Tuấn sổ sàng chạy đến bắt chuyện với con nhỏ trong khi tôi vẫn còn đang mơ màng.

- Thằng kia là Khanh, con nhà nghèo, xấu trai, học dở, viết chữ nhỏ. – Tôi nghe mà như lộn ruột gan với thằng khốn này. Bất cứ thằng con trai nào đứng trước em, cũng muôn khoe những ưu điểm của mình. Vậy mà nó kể một tràng chả có điểm gì hay ho hết. Lại còn thêm vụ viết chữ bự chữ nhỏ chả ăn nhập gì cả.

Em ấy mặt lạnh như tiền, đi phớt qua hai thằng không thèm nhìn rồi bước vào lớp. Thằng nhóc trong lớp khi nãy nhìn chúng tôi và cười đểu.

- Được, càng chảnh thì anh càng khoái. Em nhất định là của anh. Về thôi nông dân. – Thằng Tuấn lại tỏ vẻ tư tin và đi về lớp.

Tôi cũng bước theo nó, nhưng cố quay vào nhìn em một lần cuối. Bỗng nhiên tôi phát hiện em ấy cũng đang nhìn tôi rồi cười mỉm một cái. Thôi chết rồi, tim tôi lại đập liên hồi, tôi vội vã quay mặt đi về. Vậy là giờ tan học cũng đến, vác chiếc xe đạp ra về như mọi ngày. Trên đường về cứ nhớ đến nụ cười mỉm của em ấy, như là một chấy gây nghiện, không thể dứt ra khỏi đầu. Thở phào một cái và nghĩ lại thân phận của mình. Một thằng hai lúa bình thường như tôi làm sao có được trái tim của em ấy. Thằng Tuấn có điều kiện như vậy thì còn may ra. Sực nhớ chiều này phải đi học guitar, mà dây đàn đã bị đứt mấy hôm trước. Tôi chạy về phố guitar ở Nguyễn Thiện Thuật để mua dây đàn. Tôi học guitar cũng được vài năm rồi, ba tôi bảo rằng nên tập chơi một thứ nhạc cụ nào đó, tâm hồn sẽ thoải mái hơn. Nó cũng sẽ là một ưu điểm giúp ích nhiều về sau này.

Mây hôm nay, thằng Tuấn ngày nào cũng tâm tia qua lớp em Linh. Nhưng chỉ một kết quả duy nhất là mặt chù ụ đi về. Cũng gần được một tuần hơn rồi mà em ấy vẫn chưa nói một lời nào với nó. Phần tôi thì vẫn thầm trộm nhớ Linh, nhưng lại không dám tiếp cận vì tự ti. Chỉ dám nhìn em từ xa, nuôi một mối tình đơn phương hồn nhiên tuổi học trò. Nhưng càng thích em ấy bao nhiêu, tôi lại càng ghét cô Hiền bấy nhiều. Tinh luôn cả bài kiểm tra miệng hôm này thì tôi đã sưu tập được 3 con dưới trung bình. Thật khó hiểu tại sao tôi lại ngu Hóa đến vậy, để lại ấn tượng xấu trong mắt mẹ Linh thì cái ước mơ làm quen em lại càng trở nên viễn vong.

Như mọi buổi tối sau khi học guitar xong, tôi cùng một vài người bạn chạy ra công viên 30/4 để hóng gió. Sai Gòn về đêm đẹp lắm, nhìn về phía bên kia là một nhà thờ Đức Bà cổ kính. Trong công viên thì có đủ mọi lứa tuổi đang tập thể dục. Các đôi trai gái yêu nhau đang ngồi tâm sự. Đôi lúc có những thằng bé bán sin-gum, kẹo ngọt đến mời mọc. Những gánh hàng rong được các học sinh tụm lại ăn hàng. Tôi và mấy đứa bạn rất thích không khi nơi này, thường ra ngồi bệt xuống đất rồi đàn hát rất vui vẻ.

Hát ca thỏa thích một hồi thì chúng tôi chia tay nhau ra về. Đang chuẩn bị cất đàn vào thì tôi nghe có tiếng thút thít ở ghế đá bên góc tối bên kia. Tôi thử tiến lại gần nhìn thì giật mình, đó là Linh. Người con gái tôi thầm thương trộm nhớ suốt một tuần nay đang ngồi khóc. Đứng sững sờ không biết phải làm gì, vội chạy đi mua bịt khăn giấy rồi quay lại. Cầm bịt khăn giấy trên tay rồi nhưng không dám chạy lại đưa em. Tôi đi từ từ lại gần ghế đá của em, cách đó tầm vài mét. Ngồi xuống bực thềm, tôi rút cây đàn ra và bắt đầu hát.

“Mưa về trên khúc hát lắng u buồn đợi bóng hình ai
Như tìm về thoáng hương xa, con đường giờ là kỉ niệm.
Giọt sương lặng lẽ bên em đọng trên đôi mắt vô tư
Để buồn cho con phố nhỏ để một người đến vấn vương.

Đi bên em chiều trên lối vắng
Phố xa phố xa ngỡ như thật gần.
Đôi vai em gầy trong chiếc lá
Giờ là đợi chờ nhớ mong mùa xuân…”

Đang hát say xưa thì tôi không còn nghe tiếng khóc nữa, nhìn qua ghế đã thì em đã không còn ở đó nữa. Tôi lại giật bắn người một lần nữa, em Linh đang đứng miếu máo trước mặt tôi.

- Anh hát bài khác vui hơn có được không? – Em thúc thít và nói.

- Ờ…à…ờ. – Tôi lớ ngớ trả lời.

Tôi vội suy nghĩ xem nên hát bài gì vui nhỉ? Tôi thì chỉ thường nghe nhạc buồn thôi. Bài Phố Xa vừa hát cũng lâu đời rồi, nhưng vừa tập hôm này nên hứng hát luôn. Lúc này em đã ngồi xuống cạnh tôi và chờ đợi. Tiếp tục chơi thêm một bài cũng khá cũ, Gốc Phố Dịu Dàng. Một bài khá vui, khả dĩ nhất mà tôi biết.

“Hỡi chiếc lá me xanh rơi trên đường xưa nắng hoa.
Còn nhớ góc phố thân quen bâng khuâng chờ nhau thiết tha.
Hỡi góc phố dịu dàng và hàng me anh đưa em đi ăn kem mỗi chiều.
Hỡi góc phố dịu dàng và nụ hôn tan êm rất mau trong ly chè kem.

Phố có nhớ đôi mèo con năm xưa
Vẫn hay nô đùa mỗi ngày và hay hái me cho nhau.
Phố có biết câu chuyện yêu vu vơ
Như thể con mèo dịu hiền thường hay cắn đôi tay tôi.

Hỡi góc phố dịu dàng,
Mà giờ đây sao con miu ơi đi hoang nơi nào?
Hỡi góc phố dịu dàng,
Và tình yêu ngây thơ vẫn thơm hương ly chè kem.”

Tôi nhìn sang em thì thấy đã hết khóc. Đã dần có những nụ cười trên môi. Người thì nhịp theo từng tiếng đập nhả của guitar. Khi tiếng đàn vừa dứt thì em cười rất tươi và vỗ tay.

- Anh hát và chơi đàn hay quá. – Tôi nghe mà cảm thấy sướng lân lân, tôi biết mình đàn và hát cũng bình thường thôi. Nhưng mỗi lần chơi là tôi lại đặt hết cảm xúc vào bài hát.

- Sao dạo này em chỉ gặp bạn anh mà không gặp anh nữa. – Em tròn mắt hỏi tôi. Chắc là em đang nhắc đến thằng Tuấn trời đánh qua lớp em tăm tia mỗi ngày.

- Em vẫn còn nhớ anh hả? – Tôi ngạc nhiên hỏi em.

- Tất nhiền rồi. Anh là người con trai…

Chap 10:

- Anh là thằng con trai nhà nghèo, học dở, xấu trai, viết chữ nhỏ chứ gì. – Em vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ và ấn sâu vào má tôi.

Tôi trố mắt nhìn em và em cũng vậy. Bất giác em vội rút tay lại như vừa làm một việc gì hơi quá lố. Tôi không buồn vì những lời em nói, nhưng cảm thấy bối rối vì lần đầu tiên có một ngón tay con gái để lên mặt tôi như vậy.
- Anh buồn em hả? – Em nhìn tôi hỏi như hối hận vì vừa nói những lời hơi quá.

- Đâu có, tại lần đầu có người con gái chạm vào mặt anh. À à…không…người con gái trừ mẹ anh, dì anh…à à…không họ có phải con gái không nhỉ?. – Tôi nói cứ ấp úng như gà mắc tóc, một thằng hai lúa ngồi kế một cô tiểu thư thành thị xinh đẹp, vô cùng bối rối. Em nhìn tôi cười tít mắt.

- Em nói giỡn thôi, anh đâu có xấu trai đâu, còn những thứ khác em sẽ tìm hiểu sau. – Em sẽ tìm hiểu tôi sao? Nghe xong tim lại đập liên hồi.

- Nhưng hồi nãy tại sao em khóc? Lấy lại bình tình và tiếp tục trò chuyện với em.

Em chìa điện thoại ra, tin nhắn của một người nào đó. Nội dung đại loại là muốn chia tay em. Chợt cảm thấy buồn và thất vọng, thì ra em đã có bạn trai rồi. Chợt nghĩ thằng nào lại ngu dại đòi chia tay một cô gái xinh xắn như thế này nhi? Tôi thật sự cảm thấy ghen tị với nó. Tôi cũng chả biết phải khuyên em điều gì, vì tôi không có kinh nghiệm nhiều trong mấy chuyện tình cảm trai gái cho lắm.

- Thôi tối rồi, em phải về nhà đây. – Em vội vàng đứng dậy và nói.

- Nhà em ở đâu, có cần anh…anh chở về không? – Tôi hơi ấp úng.

- Em cảm ơn, nhà em sát đây thôi, đi bộ một tí là tới à.

- À…ờ…anh tên Khanh, rất vui được gặp em.

- Em tên Linh, gặp anh sau trong trường nhe. Em chào tôi và bước đi.

Tự nhiên lòng cảm thấy vụi, vì em nói sẽ gặp lại tôi trong trường. Nhìn gương mặt em, tôi biết vẫn còn buồn nhiều lắm. Tôi chả biết làm gì cho em vui và tôi cũng chả là gì của em mà. Vẫn bộ váy đồng phục trường, kẹp tóc màu hồng nhạt. Gương mặt trắng hồng và đôi môi đỏ. Em bước đi xa dần và xa dần. Lòng thấy hận thằng nào lại bỏ rơi em, cô gái xinh xắn như em phải được yêu thương và chăm sóc mới đúng chứ. Tôi cất đàn vào, đạp xe về nhà lúc trời đã tối. Đường thành phố về đêm thật lung linh huyền ảo, bắt đầu cảm thấy yêu hơn cuộc sống ở đất thành thì nạy. Có phải vì có em?

…Ngày hôm sau
Hôm nay mừng quá, không có tiết Hóa. Không biết từ khi nào mà tôi cực ghét mộn hóa dù yêu con gái cô dạy Hóa. Ông trời sao trớ trêu thế. Đang ngồi ăn sáng với hai thằng Tuấn và Nam trước giờ học.

- Tao quyết định rồi, chắc tao bỏ cuộc quá. – Thằng Tuấn nói với tôi, nghe là biết em Linh vẫn bơ nó.

- Coi vậy mà thích con trai như thằng Nam lại hay. – Nó quay qua thằng Nam cười đểu. Thằng Nam nóng máu, tán vào đầu thằng Tuấn.

- Bố láo, hôm nay mày ngon.- Thằng Tuấn điên lên định nhào vào xử thằng Nam.

- Anh Khanh, cho anh này. – Từ xa em Linh chạy về hướng tôi, chìa ra một chai nước cam.

- Hôm này anh có ra công viên nữa không? Em tròn xoe mắt hỏi.

- À…ờ…chiều này anh không có lớp guitar. – Vẫn còn đang bất ngờ vì chai nước cam.

- Tiếc quá, em thích nghe anh hát nữa.

- Thôi gặp anh sau nhe, em về lớp trước đây, à…số điện thoại em này. Em chìa một mảnh giấy cho tôi, rồi đi về lớp.

Cầm chai nước cam ép mà vẫn còn bất ngờ vì mọi chuyện vừa diễn ra. Bỗng quay mặt qua nhìn 2 thằng kia thì lại giật mình một lần nữa. Hai ông tướng như đứng hình, miệng thì u o nhìn tôi.

- Thì ra mày phổng tay trên của ông. – Thằng Tuấn tán đầu tôi và nói.

- Thôi đi ba, con người ta có bạn trai rồi. Làm gì đến lượt tao.

- Nhưng sao mày quen được nó hay thế.

- Thôi lên lớp học đi rồi tao kể sau. – Giờ học cũng sắp đến, lại thấy tiếc vì sao lúc nãy không bảo em là chiều này sẽ ra công viên.

Thằng Tuấn vừa đi về lớp vừa lườm tôi. Nó giựt mảnh giấy số điện thoại của em từ tay tôi rồi bỏ vào túi. Tôi cũng không dành lại nữa, vì tôi cũng có điện thoại đâu mà cần số làm gì. Tự nhiên bây giờ lại ước có điện thoại dùng. Và một ngày lại diễn ra bình thường như bao ngày.

Những ngày tiếp theo, không hiểu sao không còn thấy em xuất hiện nữa. Dạo này nhiều bài vở quá chăng? Tôi đang gửi xe chuẩn bị vào lớp thì từ xa, em xuất hiện, đi cùng với một vài người bạn. Vẫn khuông mặt xinh xắn ấy, nốt ruồi trên mà là một thương hiệu. Từng nụ cười của em làm bao thằng con trai trong sân trường phải điêu đứng. Em nhìn thấy tôi thì nụ cười tắt vội, quay đi như người không quen biết. Tôi đang cười với em thì mặt cũng xụ lại. Khó hiểu vì sao em lại như vậy, mới vài hôm trước vẫn rất thân thiện với tôi mà. Chợt nghĩ lại bản thân, cũng đúng thôi, tiểu thư và hai lúa ở hai tầng lớp khác nhau mà. Tôi buồn bã lê bướcvề lớp học.

Tiết Hóa hôm này khá căng thẳng, bài kiểm tra 1 tiết mấy hôm trước đang được phát ra. Ngồi thấp thỏm lo âu chờ nhận bài. Đời người bất cứ ai cũng trải qua cảm giác như vậy, suốt thời cấp sách đến trường. Vậy mà lần nào cũng cảm thấy lo. Có lẽ vì tôi sợ môn Hóa hay có thể vì tôi làm bài không được.

- Bài của mày này. – Thằng Nam quăng bài qua cho tôi.

Đúng là tôi đoán không sai, lại dưới trung bình nữa rồi. Cài đà này thì chắc cuối năm này tiêu môn này quá. Hôm này không biết ngày gì, đủ thứ chuyện buồn. Lúc hết tiết, cô Hiền còn bảo phụ huynh của tôi gọi điện nói chuyện với cô nữa. Vậy là chết chắc rồi.

Trưa tan học, tôi không chạy về nhà mà lại chạy ra công viên 30-4. Bình thường giờ này là cảm thấy rất đói bụng rồi, nhưng sao hôm nay chả muốn ăn gì cả. Ngồi thừ người ra một góc, ngắm dòng xe qua lại. Nhiều lúc tôi ước gì có một con kênh ngay đây, tôi sẽ nhảy xuống tắm một trận cho mát. Giải tỏa hết buồn phiền vớ vẫn của cái lứa tuổi học trò này.

- Ê…– Đằng sau lưng tôi có một ngón tay ai đang chọt chọt.

- Linh…– Tôi quay lại thì ngỡ ngàng nhìn thấy Linh đang đứng phía sau.

- Anh ngồi đây làm gì vậy? – Em ngồi xuống cạnh tôi và hỏi.

- Anh hóng mát thôi. – Tôi trả lời đại.

- Hóng mát gì giờ này? Sao không về nhà ăn cơm đi?

- Sao…sao ở trường em khác khác, giận anh gì hả?

- Anh xấu lắm, sao không nhắn tin cho em, lại còn đưa số cho anh Tuấn nữa? – Em khoanh tay lại, biểu môi giận dỗi.

- Anh không có điện thoại, nhắn bằng niềm tin à. – Tôi cười và nói.

- Thiệt hả? – Em tròn xoe mắt, tôi nghĩ bộ học sinh tuổi này không có dùng điện thoại là hiếm lắm sao?

- Thiệt mà. – Tôi hơi quê quê, chắc tụi học sinh thành phố nào cũng có một hai cái nhỉ?

- Sao không nói sớm, làm em giận anh mấy hôm này? – Em cười và nói, nụ cười rất đáng yêu.

- Thôi em khao anh ăn trưa nhè. – Em đứng lên và cầm tay tôi kéo đí.

- À…ờ…– Một tia điện chạy từ tay rôi lan ra khắp người, cảm giác nắm đôi bàn tay ấy thật bồi hồi khó tả.

Chap 11:

Chiều hôm đó, Linh và tôi không có tiết học. Vậy là 2 đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp rong ruổi khắp phố phường Sài Gòn. Sau khi ăn trưa xong, chúng tôi ghé vào một tiệm kem gần vòng xoay hồ con rùa. Tôi nghĩ đây là thời gian lý tưửng nhất để tìm hiểu về người con gái mà tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay, tôi muốn hiểu rõ thêm về gia đình em, tính cách con người của em.

- Nhà Linh có anh chị em gì không?

- Hì, ước gì em có một thằng em trai để nựng thì sướng biết mấy, nhưng em chỉ có một mình thôi.

- Vậy ba mẹ Linh thì thế nào?

- Thế nào là thế nào? Ừ thì, mẹ em là cô HIền chủ nhiệm lớp anh, chắc anh cũng biết rồi đó. Còn ba em…– Giọng nói bắt đầu nhỏ lại, một chút nghẹn ngào, rồi em thở dài một cái.

- Sao vậy em? Anh hỏi những gì không nên hỏi hả?

- Không đâu anh à? Ba em có người đàn bà khác, và đã ly dị với mẹ Hiền nhiều năm trước rồi. Bây giờ em có đến hai nhà, nhà mẹ và nhà ba. Hai nhà đều to, nhưng sao chả bao giờ em cảm thấy ấm áp khi ở một trong hai nhà hết.

- Anh xin lỗi vì hỏi những chuyện không hay. – Tôi cảm thấy thương em nhiều lắm, người con gái thế này nên có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn mới phải.

- Không sao đâu anh! Em cũng quen rồi.

Rồi cứ thế, hai đứa ngồi lâng la nói chuyện này chuyện kia. Tôi hiểu thêm rất nhiều về cuộc sống của em. Cô Hiền là một giáo viên ở một vùng quê nhỏ về Sài Gòn làm việc rồi gặp ba của Linh. Về sau này, ba Linh có người đàn bà khác cùng với nhiều mâu thuẫn khiến gia đình không còn yên vui nữa, họ đã quyết định ở riêng. Linh lúc thì sống ở nhà ba, lúc thì ở nhà mẹ. Cô Hiền là một người mẹ tuyệt vời, luôn thương yêu và quan tâm chăm sóc Linh nhưng cũng khó mà bù đắp được sự thiếu vắng của người cha.

Tất cả tình thương mà ba giành cho Linh chỉ là tiền bạc, vật chất vì ông luôn bù đầu vào công việc. Tôi không hiểu hết được sự thiếu thốn tình cảm đó là như thế nào, nhưng chắc hẳn sẽ rất buồn. Linh là một người con gái ngoan hiền và lễ phép nhưng cũng không thiếu tính cách tiểu thư, nhà giàu. Có lẽ đó là kết quả của cuộc sống vật chất luôn đầy đủ từ nhỏ từ ba Linh. Cũng may mắn vì Linh còn có cô Hiền dạy dỗ, dù sao em vẫn là một cô gái hiểu chuyện và không chơi bời như những đứa bạn nhà giàu khác.

- Chết rồi! Mẹ gọi. Anh chở em về nhà nhanh nhanh nhe. – Hai đứa luống cuống, thu dọn đồ đạc ra quầy tính tiền.

- Em ơi! Chút nữa anh đậu xa xa nhà tí, em chịu khó đi bộ về được không?

- Sao vậy anh?

- Anh sợ gặp cô Hiền lắm. – Tôi kể sơ tình hình học tập trong lớp của tôi cho Linh biết.

- Đừng lo mà! Lúc ở nhà, mẹ em hiền lắm.

- Ừ…- Nghe em nói xong, tôi chẳng hết sợ được tí nào.

Quẹo vào hẻm, chỉ còn vài chục mét nữa là tới nhà. Từ xa tôi đã thấy một người phụ nữ đứng đợi. Cái dáng người ấy quá quen thuộc đối với tôi, không ai khác đó chính là cô Hiền.Tay chân tôi bắt đầu run và toát mồ hôi.

- Em chào cô. – Tôi nói hơi run, không dám nhìn vào mặt cô. Vì cô lúc này trông rất bực tức.

- Hai đứa đẩy xe vào nhà đi. – Cô mở cửa và đi vào trong.

- Không sao đâu anh, vào nhà em chơi đi. – Linh khều khều tôi và cười.

- Linh lên lầu đi, chút mẹ sẽ tính chuyện với con sau. – Linh im lặng lên lầu, nhưng khi chuẩn bị lên thì còn quay lại nhìn tôi và ra hiệu như “cố lên, cố lên”, trong rất đáng yêu.

- Khanh ngồi chơi đi em. – Cô vào bếp, lấy nước và một ít bánh ra.

- Dạ! – Lúc này thì tôi đã bớt căng thẳng được phần nào.

- Sau này, tan học là phải về nhà liền, để nhà khỏi trông nghe chưa Khanh!

- Dạ!

- Cô đã nói chuyện điện thoại với dì em rồi.

- Sao cô biết số điện thoại dì em? – Tôi nhìn cô với chút ngạc nhiên, nhưng vẫn ngại và sợ.

- Cô có được từ hồ sơ của em. – Cô nhìn tôi và vuốt đầu tôi như một người con.

- Từ nay khi rảnh thì qua nha cô ăn cơm và cô sẽ kèm môn Hóa cho em.

Tôi ngước lên nhìn cô với anh mắt rưng rưng, lúc này tôi thấy cô thật dịu hiền như một người mẹ.

- Dạ…nhưng…em thấy hơi phiền đến cô quá.

- Không phiền gì đâu em! Nhà cô có hai mẹ con thôi, đôi lúc có thêm một người cũng vui mà.

- Nhưng…

- Không nhưng gì hết! Em mất căn bản môn Hóa khá nhiều, nên luyện tâp lại bây giờ. Năm sau là cuối cấp rồi, lo mà học hành cho đang hoàng. – Lúc này thì cô lại trở lại vẻ nghiêm nghị của một cô giáo.

- Dạ. – Lòng tôi vui sướng khó tả, được sự quan tâmcủa cô, và đặc biệt là sẽ được thường xuyên gặp Linh.
Lình thì xuống đây từ lúc nào, có lẽ nãy giờ đứng trong bếp cũng nghe được tất cả. Em lại nhìn tôi và cười tươi như rất thích quyết định của cô Hiền.

BING BONG! BING BONG!…

Ngắt vội dòng kí ức cũ, hình như ai đó đang bấm chuông cửa nhà bên ngoài. Đặt tách cà phê xuống, tôi bước nhanh ra cửa. Mở cửa ra thì thấy Linh đang đứng với một bịch trái cây.

- Linh…sao em biết anh đang ở đây? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Em hỏi anh Đen, em có thể vào nhà được không? – Mắt em lại bắt đầu đỏ hoe.

- Em vào đi! – Tôi xách bịch trái cây vào nhà.

- Em ngồi đi! Anh đi lấy nước cho!

Tôi quay lưng đi được vài bước thì từ đằng sau, một đôi tay bé nhỏ ôm choàng lấy người tôi.

- Em nhớ anh…nhớ anh nhiều lắm Khanh à! – Em như vỡ òa, nước mắt trực chờ từ lần gặp trước đến giờ tuông ra như chưa bao giờ được khóc.

- Anh ghét em đến vậy sao? Anh hận em đến vậy sao?

- Tại sao ra đi mà không nói gì hết, không cho em một cơ hội được nhìn thấy anh dù chỉ một lần. – Em ôm tôi rất chặt, như sợ tôi lại đi một lần nữa.

- Em hối hận lắm Khanh à, em hối hận lắm, đừng đi nữa nhe anh! Ngày đó anh không biết em đã đau đau khổ thế nào đâu. – Em ngày càng khóc to hơn, nước mắt đã ướt cả vai áo tôi. Vâng và những giọt nước mắt của tôi cũng đã phản bội tôi, chúng cũng từ từ lăng dài từ khóe mắt.

Lần cuối cùng tôi khóc vì em là khi nào nhỉ? Có lẽ từ rất lâu rồi, từ những ngày mà tôi chỉ là một thằng học sinh khờ khạo ở quê lên thành phố học.Vậy mà bây giờ, sau bao nhiêu năm, cái thằng nhà quê đã chết từ lâu, thay vào đó là một con người giá lạnh, nếm trải những sự đời cay đắng ở xứ người lại có thể rơi lệ vì em một lần nữa. Tại sao vậy em? Tại sao em đã lựa chon con đường riêng của mình nhưng em vẫn không hạnh phúc? Suốt thời gian qua, tôi đã hy vọng em hạnh phúc, và tôi đã thật sự nghĩ rằng em phải hanh phúc. Tại sao bây giờ, trước mặt tôi, ngưới con gái vẫn xinh đẹp như ngày nào nhưng lại có một đôi mắt đượm buồn thiếu sức sống đến vậy. Tôi không biết tôi lại có tình cảm với em một lần nữa hay không? Không biết có thể bỏ qua quá khứ và lại yêu em như ngày xưa nữa hay không? Nhưng lúc này tôi đang đau lắm, đang đau vì biết người mà tôi từng giành trọn tình cảm yêu thương vẫn sống không hạnh phúc như bây giờ.

Đứng bất động một hồi lâu, tôi lau đi những giọt nước mắt của mình, hít một hơi thật dài. Khẽ kéo tay em ra, tôi quay lại nhìn em. Tôi nhẹ vén mái tóc em sang bên, rồi lau nước mắt cho em. Lúc này em cũng lặng hơn và nhìn vào mắt tôi như chờ đợi một câu trả lời nào đó.

- Em ngồi đợi chút nhe! Anh đi lấy nước cho em! – Có lẽ đó không phải là những gì em muốn nghe lúc này, nhưng đó là những gì mà tôi có thể nói bây giờ.

Chúng tôi nói chuyện với nhau cả buổi sáng, về những gì đã xảy ra suốt nhiều năm qua. Tôi biết nhiều hơn về cuộc sống của Linh khi tôi ra đi, nó không hạnh phúc như em nghĩ và tôi hy vọng.

- Anh Khanh! – Em tiến lại ngồi cạnh tôi và nhìn tôi.

- Anh có thể tha lỗi cho em được không?

- Em có còn cơ hội nào không anh? – Em nói và ôm lấy cánh tay tôi.

- Từ ngày anh ra đi, anh đã bỏ lại mọi thứ sau lưng. Anh đã tha lỗi cho em từ lâu lắm rồi, từ lúc mà anh buông xuôi tất cả. – Thời gian qua là một thời gian dài đủ để xoa dịu vết thương của tôi.

- Nhưng mình có thể quay lại được hay không thì anh không biết em à, bây giờ anh chỉ có thể xem em như một người bạn thôi! –Tôi xoa đầu em như tôi đã từng làm và cười.

Có tiếng kéo cửa, một ai đó đang bước vào nhà. Đó là nhỏ Miu…

Chap 12:

Miu bước vào nhà, cả ba người nhìn nhau như đứng hình vài giây. Tôi ngạc nhiên không biết vì sao Miu biết nhà này mà tìm đến. Linh thì nhìn tôi như muốn hỏi người con gái ấy là ai. Nhỏ Miu lúc này tỏ ra tức giận và quay đầu bỏ đi, tôi định đứng dậy đuổi theo nhưng cảm thấy hơi khựng lại. Vì sao phải đuổi theo? Lúc này tôi cũng không biết phải làm gì, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi ngồi xuống lại và nhìn Miu đi khỏi.

- Ai vậy anh? – Linh ngạc nhiên hỏi tôi.

- Ừ! Bạn của nhỏ em dưới quê anh.

- Đến tìm anh có việc gì hả?

- Anh cũng không biết nữa.

Việc Miu đến đã làm cho câu chuyện giữa tôi và Linh gián đoạn, lúc này thì cũng khó mà tiếp tục câu chuyện đó. Vì vậy tôi đã lảng qua chuyện khác.

- Chắc em chưa ăn gì phải không? Mình đi ăn trưa luôn nhe.

- Không cần đi đâu anh, để em qua mua đồ ăn ở cửa hàng gần đây rồi nấu luôn ở đây.

- Em biết nấu ăn rồi hả? – Ngày xưa quen nhau, có bao giờ tôi ăn được gì do em nấu đâu.

- Anh coi thường em quá đó, đợi em chút nhe! – Em chạy đi mua đồ ăn, tâm trạng em lúc này có vẻ vui hơn lúc sáng.

- Em có cần anh chở đi không?

- Không cần đâu anh, gần đây thôi, em về ngay.

Cuộc đời nhiều lúc cũng thú vi thật, tôi không ngờ lại có ngày được ăn cơm do em nấu. Ngày xưa quen nhau, hai đứa chỉ đi ăn bên ngoài. Thực chất em có bao giờ để tâm đến việc nấu cho tôi một món ăn nào đó đâu. Cảm xúc bây giờ là sao nhỉ? Không lẽ con tim tôi lại muốn tha thứ cho em một lần? Quan hệ giữa tôi và em lúc này là gì?Liệu tình yêu có đến một lần nữa? Quá nhiều câu hỏi không lời giải đáp. Điện thoại của tôi báo có tin nhắn.

- Chắc anh vui lắm hả? – Tin nhắn từ nhỏ Miu.

- Sao em nói vậy?

- Có bạn gái tới chăm sóc mà.

- Bạn cũ thôi, không phải bạn gái.

- Bạn cũ mà nắm tay nắm chân vậy hả?

- Sao em biết mà tìm anh? Có việc gì? – Tôi lảng qua chuyện khác.

Và đến lúc Linh quay lại thì Miu không còn nhắn thêm tin nào nữa.

- Anh đợi em chút nhe! Em nấu nhanh lắm. – Linh cười và mang đồ ăn vào bếp.

- Em có cần anh phụ gì không?

- Thôi! Anh chỉ có bổn phận là ăn thôi.

Một lúc sau thì cơm canh dọn lên, một món canh, một món mặn, một món xào.

- Thơm quá! Em cũng giỏi quá chứ.

- Hình như đây là lần đầu tiên em nấu cho anh ăn. – Em bắt đầu cuối mặt xuống, lại thút thít.

- Thôi ăn đi em, nghĩ nhiều quá! Anh đói lắm rồi!

- Em đã từng tới đây bao giờ chưa? – Tôi dò hỏi để biết người con gái từng xuất hiện những đêm trước ở đây có phải là em không.

- Có, một lần vào nhiều năm trước. Có sao không anh?

- Không có gì! Em nấu ngon lắm.

Suốt thời gian sống ở đất khách, việc nấu cơm đã trở thành thói quen của tôi. Tôi nghĩ khả năng nấu ăn của tôi cũng không thua một đứa con gái nào. Chính vì vậy khi ăn đồ ăn do em nấu, tôi biết được em không phải là người con gái trong đêm đó. Người con gái đó nấu toàn những món tôi thích ăn và phải công nhận là ngon hơn Linh nấu.

- Anh có nhớ áo này không? – Linh chỉ vào chiếc áo xanh da trời em đang mặc.

- Nhớ chứ, áo cặp của tụi mình ngày xưa mà. – Ngày xưa không có điều kiện, tôi mua được cho có bao nhiêu cái áo đâu mà không nhớ.

- Em vẫn còn giữ nó à?

- Dạ! Anh còn giữ không?

- Chắc là không rồi. – Em nói với giọng buồn, tôi chỉ biết cười trừ. Quả thật những thứ thuộc về em, tôi không còn giữ gì cả. Từ ngày ra đi, mọi thứ đã được xóa sạch hoàn toàn.

- Ngày đó vui quá anh nhỉ? Em nhớ lần đầu mình đi ăn về trễ, anh chở em về nhưng sợ mẹ không dám vào nhà…

Những dòng ký ức cũ ùa về…

Kể từ cái ngày cô đề nghị tôi tới nhà cô học thêm, cứ 1 tuần thì tôi lại đến vài hôm để học và ăn cơm. Và còn một mục đích vô cùng quan trọng nữa là được gặp Linh. Linh cũng thư

Lên Đầu Trang
4/18
4
Đến trang:(1-18)
Quay lại trang truyện
ĐÁNH GIÁ
like   like   like   dislike

sao

truyện cảm động ve-em-bang-mau-noi-nho
Like để làm trắc nghiệm chuẩn hơn ^^
Bình luận
Bài đăng gần đây
truyện cảm động ve-em-bang-mau-noi-nhoTruyện
Top truy cập facetên vợ/chồng tương lai
bạn là ai trong naruto
bói gạch trong tình yêu
kiếp trước , sau và tương lai
Bạn trị giá bao nhiêu Tiền?
Top quan tâm mùa hè
trắc nghiệm chọn nghành nghề và khám phá sở trường bản thân
trắc nghiệm tính cách của trường đại học harvard
Liên kếtProjects KineMaster
Đọc Truyện Online Hay Nhất
các liên kết khi kiểm tra nếu hỏng, đặt meta chuyển trang, không có nội dung, hết hạn, đặt link ở foot và để quảng cáo che mất liên kết, spam tags nhiều, không cập nhật https, load lâu... sẽ bị xóa. Vui lòng liên hệ với mình khi bạn đã đặt và chỉnh lại liên kết
thống kê trang truyện cảm động ve-em-bang-mau-noi-nho

2 hôm nay

6 tuần

2 tháng

262062 tổng

online
Backlink sữa trang Copy code xtscript và html trang này
Đóng
chuyển sang https://